
Cô gái mang th/ai bị chó nghiệp vụ sủa không ngừng – Hôm sau chú chó được lên tivi…
Một buổi sáng tháng Ba, trời Hà Nội se lạnh. Ánh nắng vàng nhạt len lỏi qua tán cây xà cừ lâu năm, đổ bóng lấp loáng trên con đường gạch đỏ dẫn vào khuôn viên ga tàu điện Cát Linh. Người qua lại tấp nập. Giữa đám đông ấy, một cô gái trẻ mang bầu đang lặng lẽ bước từng bước chậm rãi, tay ôm lấy chiếc bụng nhô cao dưới lớp áo khoác màu be.
Cô gái ấy tên là Thư. Mới 24 tuổi, cô đang mang thai ở tháng thứ tám. Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đượm buồn khiến người ta khó lòng rời mắt. Thư không cao, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc dài được buộc gọn gàng sau gáy. Cô sống một mình trong một căn phòng trọ nhỏ ở gần khu tập thể Giảng Võ, sau khi chồng cô — một chiến sĩ công an — mất vì tai nạn giao thông hơn nửa năm trước.
Sáng hôm đó, Thư đi đến bệnh viện để khám thai định kỳ, rồi tiện đường ghé qua ga tàu điện để về nhà. Nhưng khi cô vừa đặt chân đến cửa ga, một sự việc không ai ngờ tới đã xảy ra.
Con chó nghiệp vụ của đội an ninh ga, một chú chó becgie Đức tên là Mực, đột nhiên gầm gừ rồi sủa dữ dội về phía Thư. Ban đầu, mọi người tưởng nó chỉ phản ứng như thường lệ với người lạ. Nhưng không – tiếng sủa của Mực ngày càng lớn, dồn dập, và dữ tợn bất thường. Nó giằng mạnh dây xích, mắt đỏ ngầu, liên tục nhắm thẳng về phía Thư.
Một nhân viên an ninh chạy tới, kéo dây ghì con chó lại, miệng không ngừng xin lỗi:
“Chị ơi, em xin lỗi! Không hiểu sao hôm nay Mực lại phản ứng như thế. Nó chưa từng như vậy đâu ạ…”
Thư đứng sững, tay siết chặt quai túi xách. Mặt cô tái nhợt, nhưng ánh mắt lại không có vẻ hoảng sợ, mà là… một sự bình tĩnh lạ kỳ. Cô không bước lui, cũng không van xin. Cô chỉ đứng yên, cúi nhẹ đầu:
“Không sao đâu anh… Có lẽ do em có mùi lạ gì đó. Em đi ra xa một chút.”
Cô bước chậm rãi về phía cuối sân ga, nơi ít người hơn. Nhưng kỳ lạ thay — Mực vẫn sủa, vẫn hướng mắt về cô, dù khoảng cách đã xa. Một số hành khách bắt đầu xì xào:
“Cô ấy giấu gì trong người à?” “Hay là… buôn lậu?” “Không đâu, nhìn cô ấy hiền mà… chắc chó bị gì thôi…”
Tình hình dần trở nên căng thẳng. Một người trong ban quản lý ga gọi điện báo công an khu vực, nghi ngờ có chuyện bất thường. Trong vòng chưa đầy 15 phút, hai cán bộ công an phường đã có mặt, tiến tới yêu cầu Thư hợp tác kiểm tra hành lý theo đúng quy định. Cô gật đầu, không phản đối. Cô đưa túi xách ra, bên trong chỉ có mấy món đồ cá nhân, hộp sữa cho bà bầu, và vài cuốn sách chăm sóc trẻ sơ sinh.
Mọi thứ đều bình thường.
Nhưng… Mực vẫn sủa. Không rời mắt khỏi bụng Thư.
Ánh mắt của con chó khiến ai nấy sởn da gà. Nó không sủa vào túi xách, không nhắm vào tay chân hay mặt cô — mà là nhắm vào chính cái bụng căng tròn kia.
Lúc ấy, một người lớn tuổi trong đám đông chợt kêu lên:
“Không lẽ… cái thai có vấn đề?”
Câu nói khiến không khí như ngưng lại. Một cảm giác lạ lùng xâm chiếm lòng người. Một trong hai cán bộ công an bước đến gần, hạ giọng hỏi:
“Chị ơi… chị có chắc là sức khỏe thai nhi bình thường không ạ? Có cần chúng tôi đưa chị đến bệnh viện kiểm tra không?”
Thư lặng người. Một giọt nước mắt khẽ lăn xuống má. Cô gật đầu, khẽ nói:
“Vâng… em cũng cảm thấy bé hơi yên lặng từ sáng đến giờ.”
Chỉ mất vài phút, xe cấp cứu được gọi đến. Cô được đưa đến bệnh viện gần nhất – nơi cô vẫn khám thai định kỳ suốt từ đầu thai kỳ.
Sau khi siêu âm, bác sĩ bước ra, mặt nghiêm nghị nhưng không hoảng loạn. Ông nói nhỏ với Thư, và cô bật khóc. Nhưng đó không phải là nước mắt tuyệt vọng – mà là nhẹ nhõm, vỡ òa.
Sự thật khiến tất cả chết lặng — nhưng không phải vì kinh hoàng. Mà vì kỳ diệu.
Thai nhi trong bụng Thư đã bị dây rốn quấn cổ. Bé đang trong tình trạng thiếu oxy nhẹ – nếu chậm thêm vài tiếng, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng may mắn, nhờ sự phát hiện kịp thời, các bác sĩ đã can thiệp kịp thời. Thư được chỉ định nhập viện theo dõi sát sao, và chỉ ba ngày sau, cô bé con được sinh ra an toàn – khỏe mạnh, khóc to như chuông.
Tin tức về “chú chó nghiệp vụ phát hiện em bé gặp nguy hiểm trong bụng mẹ” lan nhanh khắp mạng xã hội. Mực – chú chó trung thành – trở thành “anh hùng thầm lặng” của cả khu ga. Ai cũng trầm trồ, ai cũng cảm động.
Ba ngày sau khi sinh con, Thư nằm trong phòng hậu sản, ánh mắt dõi theo từng nhịp thở của bé gái bé xíu đang ngủ say bên cạnh. Cô đặt tên con là An, như một lời cầu nguyện — mong con cả đời bình an.
Câu chuyện về cô và Mực đã khiến mọi người xúc động. Bác sĩ trong bệnh viện ai cũng ghé qua nhìn bé An, vỗ nhẹ vai Thư, bảo rằng cô may mắn lắm — nhưng chỉ Thư hiểu, cái “may mắn” ấy bắt nguồn từ một mối duyên cũ tưởng chừng đã khép lại…
Hơn một năm trước.
Thư còn là sinh viên năm cuối Đại học Sư phạm Hà Nội. Trong một chuyến đi tình nguyện ở Sơn Tây, cô gặp Quân – một chiến sĩ trẻ thuộc đội huấn luyện chó nghiệp vụ. Quân có nụ cười hiền, ánh mắt luôn sáng như trẻ con, nhưng đôi tay thì rám nắng, sần sùi vì những lần dắt chó chạy dưới mưa. Lúc đó, Quân đang huấn luyện Mực – chú chó mới được tiếp nhận vào đội. Mực khi ấy còn nhỏ, nghịch ngợm, hay cắn cả giày của đồng đội.
Thư ban đầu chỉ thấy Quân “vui tính”, nhưng dần rồi… cô bị ấm áp của anh thu hút. Những cuộc trò chuyện ban đêm bên đống lửa, những cái nắm tay ngượng ngùng sau giờ huấn luyện. Quân từng kể:
“Anh với Mực đi đâu cũng có nhau. Nó như em trai anh vậy. Mai mốt có con, chắc nó lại gác cửa cho con mình ngủ.”
Thư chỉ cười, không ngờ câu nói ấy về sau trở thành một lời tiên tri.
Sau hơn một năm yêu nhau, họ tổ chức đám cưới nhỏ. Chưa kịp tận hưởng bao lâu, Quân gặp tai nạn giao thông khi đang trên đường làm nhiệm vụ ở ngoại thành. Cái tin như trời sập. Thư lúc ấy mới biết mình mang thai được một tuần.
Mọi thứ trong cô như tan vỡ. Gia đình Quân thương con dâu, bảo cô về quê sống cho yên ổn, nhưng Thư quyết định ở lại Hà Nội — nơi lưu giữ nhiều kỷ niệm giữa cô và chồng. Cô đi dạy gia sư, sống tằn tiện trong căn phòng trọ cũ hai người từng ở, chắt chiu từng đồng để chờ con chào đời.
Những đêm cuối thai kỳ, cô thường đi bộ qua sân ga Cát Linh — nơi Quân và Mực từng trực gác. Cô không dám lại gần, chỉ đứng từ xa nhìn vào. Mực vẫn làm nhiệm vụ ở đó, nhưng không còn tinh nghịch như xưa. Có lần, cô khẽ gọi:
“Mực…”
Chú chó ngẩng đầu, tai vểnh lên, bước một bước rồi dừng lại. Nó nhìn cô chằm chằm. Nhưng có vẻ… nó nhớ.
Thư không muốn quấy rối, nên chỉ mỉm cười rồi rời đi. Không ngờ vài tuần sau, Mực lại chính là “người” báo hiệu nguy hiểm cho bé An – như thể Quân đang dõi theo từ một nơi nào đó, qua ánh mắt con chó thân thuộc.
Kể từ ngày sinh con, Thư trở nên gắn bó hơn với đội ngũ an ninh ở ga Cát Linh. Cô mang sữa đến cho Mực, mỗi tuần một lần. Bé An lớn nhanh, hay cười và rất thích… chó. Lần nào đến, bé cũng với tay ra đòi sờ Mực, còn Mực thì ngoan ngoãn nằm yên, như hiểu được sự mong manh của sinh linh nhỏ bé ấy.
Một cán bộ ở đội an ninh từng bảo:
“Con bé này mà lớn lên làm bác sĩ thú y hay công an huấn luyện chó cũng không bất ngờ đâu.”
Thư cười. Trong lòng cô không mong gì hơn ngoài việc con gái được sống trong yêu thương – và có ký ức đẹp về người bố chưa từng được gặp. Mỗi tối, trước khi ngủ, cô đều kể cho con nghe chuyện về bố Quân và chú chó Mực.
Thư nhận được lời mời đặc biệt từ công an phường: Họ tổ chức một buổi lễ nhỏ để vinh danh Mực – con chó đã “phát hiện cứu sống người”. Không chỉ là sự kiện nội bộ, họ còn dựng một tấm bảng nhỏ ở góc sân ga, ghi lại câu chuyện về “bé An và chú chó nghiệp vụ Mực”.
Ngày hôm ấy, Thư mặc chiếc váy trắng giản dị, bế An trên tay. Bé An bi bô gọi “Mực ơi!” suốt buổi. Chú chó – giờ đã bắt đầu có lông trắng ở mõm – vẫn trầm lặng như thường lệ, chỉ khẽ liếm vào tay bé như một cái bắt tay cảm ơn.
Một nhiếp ảnh gia tình nguyện ghi lại khoảnh khắc đó: Thư bế con, đứng cạnh chú chó, ánh nắng buổi chiều chiếu nhẹ qua hàng cây, đổ bóng dịu dàng lên mái tóc mẹ con cô.
Trong bức ảnh ấy, có gì đó rất yên bình. Như thể tất cả đau thương của quá khứ đã hoá thành dịu dàng của hiện tại.
Vài người bảo:
“Hẳn Quân đang mỉm cười ở đâu đó, thấy vợ con mình bình an, thấy Mực vẫn canh giấc ngủ cho người thân của anh.”
Và Thư tin là như vậy.
Câu chuyện về một cô gái mang thai bị chó nghiệp vụ sủa không ngừng, tưởng chừng kỳ lạ và đầy nghi ngờ, cuối cùng lại trở thành một lát cắt đẹp đẽ về lòng trung thành, sự kết nối vô hình giữa con người với động vật, và hơn hết — là tình yêu vẫn còn mãi, ngay cả khi người mình yêu không còn bên cạnh.
Thư không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng có một điều cô chắc chắn: dù cuộc sống có thử thách thế nào, chỉ cần còn tình yêu – thì vẫn còn ánh sáng.