Minh sống một mình trong căn nhà nhỏ nằm lẻ loi cuối con đường mới làm. Con đường ấy thưa thớt người qua lại, cách nhau cả trăm mét mới có một mái nhà đơn độc. Anh làm việc tại nhà, sống lặng lẽ, như thể thế giới bên ngoài không còn liên quan đến mình.Mẹ Minh mất cách đây ba năm. Đó là lần duy nhất anh bật khóc suốt mười năm qua. Từ đó, căn nhà vốn đã im ắng lại càng trở nên trống rỗng. Bàn thờ mẹ đặt ở gian giữa, bên cạnh là một khung ảnh bị xé đôi, úp xuống, phủ một lớp bụi mỏng. Không ai dọn vì chẳng có ai ngoài anh.Mưa bắt đầu rơi từ đầu đêm, nhưng đến gần nửa khuya mới chuyển thành cơn giông dữ dội. Minh đang ngồi trầm ngâm đọc sách thì tiếng gõ cửa vang lên, dồn dập.Anh chần chừ. Cơn mưa ngoài kia lạnh buốt, hiếm ai đi lạc vào đây lúc khuya.— “Ai đó?” — Minh hỏi vọng ra.— “Tôi… tôi bị hỏng xe… ngoài kia không có nhà nào. Anh… có thể cho tôi trú nhờ một đêm được không?”Giọng nữ, mệt mỏi, khẩn cầu. Minh mở cửa.Một cô gái ướt sũng, mặt tái đi vì lạnh. Cô khoảng hai mươi lăm tuổi, mái tóc rối, đôi mắt mệt nhưng vẫn giữ được ánh sáng tỉnh táo.— “Cảm ơn anh. Tôi… tôi không nghĩ lại gặp được nhà ở đoạn đường này.”— “Vào đi. Tôi có ít trà nóng.”Cô gái ngồi xuống bên bàn uống nước. Minh lặng lẽ rót trà. Anh không phải kiểu người nói nhiều. Sự hiện diện của một người lạ trong nhà khiến anh hơi căng thẳng, nhưng ánh mắt cô gái cho thấy cô không nguy hiểm.Ánh nhìn của cô dừng lại ở bàn thờ nhỏ phía góc nhà. Bên cạnh di ảnh một người phụ nữ là một khung ảnh bị úp xuống.— “Đây là mẹ anh?” — cô hỏi nhỏ.Minh gật đầu:— “Bà mất cách đây ba năm.”Cô gái không nói gì thêm. Một thoáng sau, như bị thôi thúc bởi điều gì đó, cô bước lại gần bàn thờ, lật nhẹ tấm ảnh úp xuống.Một nửa bức ảnh cũ, đã mờ màu. Trong ảnh là một người phụ nữ trẻ và một cậu bé – chính là Minh lúc nhỏ. Tấm ảnh bị xé ngay giữa.Cô gái lặng người. Tay cô run run lục trong túi áo khoác, lấy ra một nửa bức ảnh khác – cũng mờ cũ như vậy. Trong đó là một bé gái và người đàn ông trẻ.Cô cẩn thận đặt hai nửa ảnh cạnh nhau. Tấm ảnh khớp một cách hoàn hảo.— “Không thể nào…” — cô thì thầm.Minh đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, ánh mắt không rời khỏi tấm ảnh.— “Cô lấy bức ảnh đó ở đâu?”— “Tôi… tôi tên là An. Đây là cha tôi. Ông mất khi tôi còn nhỏ. Mẹ tôi bảo rằng tấm ảnh này là tất cả những gì còn lại. Nhưng… bà cũng nói… một ngày nào đó, tôi sẽ biết mình không hoàn toàn là một đứa trẻ mồ côi.”Minh ngồi xuống đối diện cô. Giọng anh thấp hẳn:— “Tôi là Minh. Mẹ tôi chưa bao giờ nhắc đến cha sau khi ông ấy rời đi. Tôi không biết mình có chị em.”— “Tôi cũng không biết mình có anh trai… cho đến hôm nay.”Một khoảng lặng kéo dài. Ngoài trời, mưa vẫn chưa dứt, như thể ông trời cũng đang nghẹn lại.— “Cha mẹ chúng ta… từng yêu nhau?” — An hỏi, ánh mắt như xuyên về quá khứ.Minh gật khẽ:— “Tôi còn nhớ… khi họ cãi nhau, mẹ đã bế tôi đi ngay trong đêm. Tôi không nhớ gương mặt cha, chỉ nhớ tiếng khóc của mẹ dưới mưa.”— “Mẹ tôi thì bảo cha là người tốt… nhưng không thể giữ mẹ anh lại. Bà không nói gì thêm. Em lớn lên luôn có cảm giác mình… thiếu điều gì đó mà không thể gọi tên.”Cô mím môi. Giọng nghèn nghẹn:— “Có lẽ… là anh.”Họ ngồi với nhau đến gần sáng. Trong cái tĩnh mịch của vùng ngoại ô hiu quạnh, hai tâm hồn từng lạc nhau bao năm, nay tìm thấy nhau trong một đêm mưa gió tình cờ.— “Em đi đâu, có muốn trở lại nơi từng bắt đầu không?” — Minh hỏi.— “Có chứ. Nhưng lần này… không phải một mình.”Cô mỉm cười, lần đầu tiên từ khi bước vào căn nhà lạnh lẽo.Sáng hôm sau, Minh lấy một khung ảnh mới, đặt tấm ảnh vừa ghép lại lên bàn thờ mẹ. Cạnh đó, anh thêm một tấm ảnh chụp sáng nay – Minh và An đứng trước hiên nhà, nụ cười nhẹ nhàng, nhưng đầy ý nghĩa.“Mẹ à… con không còn một mình nữa rồi.”Có những mảnh ghép tưởng như vĩnh viễn thất lạc, nhưng cuộc đời luôn biết cách sắp đặt để chúng trở về đúng chỗ. Không phải trong tiếng khóc hay giông tố, mà trong một khoảnh khắc rất đỗi dịu dàng… như nửa tấm ảnh được ghép lại trong đêm mưa.