Con Dâu Xông Vào Đạp Đổ Mâm Cúng BỐ CHỒNG Và H//ét Lớn Trong Tang lễ

0
98

Con Dâu Xông Vào Đạp Đổ Mâm Cúng BỐ CHỒNG Và H//ét Lớn Trong Tang lễ – Ti//ết L//ộ B/í M/ật K/inh H/oàng

Tiếng kèn trống vang lên não nề trong buổi sáng mù sương. Căn nhà của ông Tâm, một người đàn ông góa vợ đã ngoài sáu mươi, chìm trong không khí tang lễ nặng nề. Ông vừa qua đời sau một cơn đột quỵ bất ngờ, để lại hai người con trai: Hưng, con trai lớn, và Hải, con trai út. Người làng đến đông đủ, ai cũng tiếc thương ông Tâm – một người đàn ông hiền lành, sống chan hòa với xóm giềng. Nhưng không ai ngờ rằng, giữa dòng người tiễn đưa, một sự việc kinh hoàng sẽ làm rung chuyển cả buổi lễ.

Mâm cúng được bày biện trang trọng trước linh cữu, khói hương nghi ngút. Hưng, người con trai cả, đứng lặng lẽ bên quan tài, ánh mắt đượm buồn. Vợ anh, Lan, từ sáng đã lặng lẽ lo liệu mọi việc, từ tiếp khách đến chuẩn bị cơm nước. Cô vốn là người con dâu thảo, luôn được ông Tâm yêu quý. Nhưng hôm nay, ánh mắt Lan có gì đó khác lạ – vừa đau đớn, vừa giận dữ.

Khi thầy cúng bắt đầu tụng kinh, không khí trở nên trang nghiêm. Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên. Mọi người giật mình quay lại, chỉ thấy Lan xông vào giữa gian nhà, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt long sòng sọc. Không nói không rằng, cô lao đến mâm cúng, dùng chân đạp đổ tất cả. Bát hương lật nhào, hoa quả văng tứ tung, nến tắt ngúm. Đám đông sững sờ, vài tiếng la thất thanh vang lên. Hưng vội chạy đến kéo tay vợ, nhưng Lan giật mạnh ra, hét lớn: “Đừng ai giả vờ thương tiếc ông ấy nữa! Ông ấy không xứng đáng!”

Cả căn phòng như ngừng thở. Bà con hàng xóm nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hưng quát: “Lan, em điên rồi à? Đây là tang lễ của bố!” Nhưng Lan không dừng lại. Cô chỉ thẳng vào linh cữu, giọng run rẩy nhưng đầy căm phẫn: “Ông ấy là một kẻ giả dối! Tất cả những gì ông ấy làm là để che đậy tội ác của mình!” Rồi cô quay sang đám đông, nói lớn: “Tôi biết sự thật về ông Tâm. Và tôi sẽ không để ông ấy yên nghỉ như một người cha đáng kính!”

Tiếng xì xào nổi lên. Có người cho rằng Lan bị điên, kẻ khác nghĩ cô đang cố gây rối. Hải, em trai Hưng, lao đến định kéo chị dâu ra ngoài, nhưng Lan đã rút từ trong túi áo một xấp giấy, giơ cao lên. “Đây là bằng chứng!” cô hét lên. “Ông ấy không phải người cha như mọi người nghĩ. Ông ấy đã hủy hoại cuộc đời mẹ tôi!”

Câu nói của Lan như một quả bom nổ giữa đám đông. Mọi ánh mắt đổ dồn vào cô. Lan bắt đầu kể, giọng nghẹn ngào nhưng kiên định. Hai mươi năm trước, mẹ cô, bà Minh, là một cô gái trẻ làm việc trong xưởng may của ông Tâm. Ông Tâm khi đó đã có vợ, nhưng vẫn lừa bà Minh rằng ông độc thân. Bà Minh yêu ông, tin ông, và mang thai. Nhưng khi biết chuyện, ông Tâm không nhận trách nhiệm, còn đuổi bà Minh khỏi xưởng, để bà một mình đối mặt với nỗi nhục nhã và khó khăn. Bà Minh sinh ra Lan, nuôi cô khôn lớn trong nghèo khó, nhưng chưa từng kể về người cha thực sự của cô. Chỉ đến khi bà Minh qua đời cách đây một năm, Lan mới tìm thấy những lá thư cũ và nhật ký của mẹ, hé lộ sự thật đau lòng.

Lan run rẩy kể tiếp: “Tôi không biết ông ấy là bố chồng tôi khi cưới Hưng. Nhưng khi mẹ mất, tôi tìm thấy những lá thư mẹ viết mà không bao giờ gửi. Tôi nhận ra ông ấy chính là người đã bỏ rơi mẹ tôi, đẩy mẹ vào con đường khổ cực. Ông ấy sống như một người cha mẫu mực trước mặt mọi người, nhưng đằng sau là một kẻ vô trách nhiệm, ích kỷ!”

Đám đông lặng đi. Hưng đứng như trời trồng, không tin vào những gì mình vừa nghe. Hải thì bàng hoàng, lẩm bẩm: “Không thể nào… Bố không thể làm thế…” Nhưng Lan ném xấp giấy xuống đất – những lá thư, nhật ký của bà Minh, cùng một tấm ảnh cũ chụp bà Minh và ông Tâm thời trẻ. Cô nói: “Nếu không tin, cứ đọc đi. Tôi đã giữ bí mật này quá lâu, nhưng tôi không thể để ông ấy được tôn kính khi mẹ tôi không bao giờ có được công lý!”

Không khí tang lễ trở nên hỗn loạn. Một vài người nhặt xấp giấy lên đọc, và những dòng chữ trong đó xác nhận lời Lan nói. Ông Tâm, người đàn ông mà cả làng kính trọng, hóa ra từng gây ra một tội lỗi lớn. Có người bắt đầu nhìn linh cữu bằng ánh mắt khác, nhưng cũng không ít người thương cảm cho Lan. Cô đã sống trong đau khổ, mang bí mật này suốt thời gian làm dâu, chỉ để hôm nay bùng nổ.

Hưng cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khàn đặc: “Lan, sao em không nói với anh sớm hơn?” Lan quay sang chồng, nước mắt lăn dài: “Anh là con trai ông ấy. Em sợ anh sẽ không tin em, sẽ bảo vệ ông ấy. Nhưng em không thể sống với sự giả dối này nữa.” Cô quay đi, bước ra khỏi căn nhà, bỏ lại phía sau những ánh mắt bàng hoàng và tiếng khóc của chính mình.

Sau tang lễ, câu chuyện về ông Tâm và Lan lan truyền khắp làng. Có người trách Lan vì hành động thiếu tôn trọng người đã khuất, nhưng nhiều người khác cảm thông với nỗi đau cô mang. Hưng và Hải rơi vào mâu thuẫn, không biết nên nhìn nhận cha mình thế nào. Cuối cùng, Hưng quyết định tìm Lan, xin cô tha thứ vì những gì cha anh đã gây ra. Anh nói: “Anh không biết bố đã làm gì với mẹ em, nhưng anh muốn sửa chữa. Anh muốn chúng ta cùng nhau vượt qua.”

Lan không quay về ngay. Cô cần thời gian để chữa lành vết thương. Nhưng từ đó, cô không còn sống trong sự dồn nén nữa. Bí mật kinh hoàng đã được phơi bày, và dù đau đớn, nó cũng mở ra một con đường để cô và những người xung quanh đối diện với sự thật, dù cay đắng đến đâu.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here