Xóm chài ven biển nghèo nàn, gió lùa qua những mái nhà lá xơ xác. Trong xóm, có gã xe ôm tên Tâm, người mà cả làng chẳng ai ưa. Gã lầm lì, ít nói, mặt lúc nào cũng cau có, áo quần bạc phếch, chiếc xe máy cà tàng kêu xình xịch như sắp tan xác. Dân làng khinh gã, gọi gã là “thằng nghèo kiết xác”, chẳng ai mời gã ăn cùng mâm, kể cả trong những bữa cúng đình đông vui. Họ bảo: “Đụng vào nó, xui cả ngày.”
Tâm chẳng buồn thanh minh. Ngày ngày, gã chạy xe, chở khách từ xóm chài ra chợ huyện, rồi lại về, lặng lẽ như cái bóng. Có lần, bọn trẻ con nghịch ngợm ném đá vào xe gã, gã chỉ dừng lại, nhặt từng viên đá bỏ vào lề đường, rồi đi tiếp. Người làng thấy vậy càng xì xào: “Đồ hèn, chẳng dám ho he.”
Một hôm, xóm chài rộn ràng hẳn lên. Tin đồn lan nhanh: có một mạnh thường quân giàu có từ thành phố về, mang theo quà tài trợ – gạo, mì, tiền mặt – cho từng hộ dân. Cả xóm náo nức, người ta sửa soạn quần áo đẹp, tụ tập trước sân đình chờ đợi. Ai cũng háo hức, trừ Tâm. Gã vẫn ngồi lặng bên chiếc xe máy, ở góc xa, như chẳng liên quan.
Đúng giờ, một chiếc xe hơi sang trọng bóng loáng đỗ trước sân đình. Cả xóm trầm trồ, mắt dán vào người đàn ông bước xuống. Ông ta mặc vest lịch lãm, tóc chải gọn, nụ cười ấm áp. Người làng xôn xao: “Đại gia thật! Chắc là ông chủ lớn ở thành phố!” Chỉ có vài người thoáng ngờ ngợ, như thể gương mặt ấy quen quen.
Người đàn ông bước lên bục, giới thiệu mình là mạnh thường quân đứng sau buổi trao quà. Ông kể về tuổi thơ nghèo khó, về những ngày lớn lên ở xóm chài này, về ước mơ thoát nghèo và giúp đỡ quê hương. Cả xóm vỗ tay rào rào, nhưng rồi tất cả bỗng lặng đi khi ông chỉ tay về phía Tâm, gọi lớn:
“Tâm, lên đây với anh!”
Cả xóm sững sờ. Tâm, gã xe ôm bị khinh rẻ, chậm rãi đứng dậy, bước lên bục. Người đàn ông ôm chầm lấy gã, rồi quay sang dân làng, giọng nghẹn ngào: “Đây là em trai tôi, người đã ở lại xóm này, âm thầm giúp tôi theo dõi từng hộ dân, để tôi biết ai thật sự cần hỗ trợ. Tâm không chỉ là xe ôm, cậu ấy là người đại diện của tôi ở đây.”
Dân làng chết lặng. Những ánh mắt khinh miệt giờ đây ngượng ngùng cúi xuống. Hóa ra, Tâm không nghèo, cũng chẳng hèn. Gã chọn sống giản dị, lặng lẽ, để hoàn thành nhiệm vụ anh trai giao phó. Chiếc xe máy cà tàng, áo quần cũ kỹ, tất cả chỉ là vỏ bọc.
Buổi trao quà kết thúc, Tâm trở lại góc sân, ngồi lên chiếc xe máy. Gã nổ máy, tiếng xình xịch quen thuộc vang lên. Nhưng lần này, cả xóm nhìn gã bằng ánh mắt khác. Một bà cụ rưng rưng tiến đến, nắm tay gã: “Tâm, về ăn cơm với bác nhé.” Tâm chỉ cười nhẹ, rồi phóng xe đi, bóng dáng khuất dần trong hoàng hôn.