Đại gia 50 tuổi cưới cô gái 18 tuổi về làm vợ 2 để sinh con nối dõi, giữa lúc cao trào

0
25

Ông Tâm, một người đàn ông 50 tuổi, tóc đã điểm bạc, nhưng dáng vẻ vẫn toát lên sự phong độ của một người từng trải. Là chủ một xưởng gỗ lớn nhất vùng, ông Tâm không thiếu tiền bạc, danh tiếng, hay sự kính nể từ dân làng. Nhưng có một nỗi đau âm ỉ mà không ai hay: ông chưa có con nối dõi. Người vợ đầu, bà Lan, dù chung sống hơn hai mươi năm, không thể cho ông một mụn con. Dù bà Lan hiền hậu, tận tụy, nỗi khao khát có một đứa con để tiếp nối dòng họ khiến ông Tâm quyết định làm điều mà cả làng xôn xao: cưới cô gái 18 tuổi, Hương, làm vợ hai.

Hương là con gái út của một gia đình nghèo khó ở làng bên. Với nhan sắc nổi bật – làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn, và nụ cười ngọt ngào – cô trở thành tâm điểm chú ý của bao chàng trai. Nhưng hoàn cảnh gia đình buộc Hương phải gật đầu trước lời cầu hôn của ông Tâm, dù trái tim cô chưa từng rung động. Đám cưới diễn ra linh đình, cả làng kéo đến chúc mừng, nhưng đằng sau những lời chúc tụng là những ánh mắt tò mò và lời thì thầm về sự chênh lệch tuổi tác.

Đêm động phòng, căn phòng được trang hoàng lộng lẫy với rèm lụa đỏ và ánh nến lung linh. Ông Tâm, trong bộ đồ ngủ tơ tằm, không giấu nổi sự háo hức. Với ông, đây không chỉ là đêm tân hôn, mà còn là bước ngoặt để thực hiện giấc mơ có con. Hương, trong chiếc áo dài mỏng tang, ngồi nép vào góc giường, đôi tay run rẩy đan chặt vào nhau. Nụ cười gượng gạo của cô không thể che giấu nỗi lo lắng trong ánh mắt.

Ông Tâm nhẹ nhàng tiến lại gần, giọng trầm ấm: “Hương, từ nay em là người nhà của tôi. Tôi sẽ cho em mọi thứ, chỉ cần em cho tôi một đứa con.” Hương cúi đầu, khẽ gật, nhưng trái tim cô như thắt lại. Cô chưa sẵn sàng, nhưng áp lực từ gia đình và lời hứa với mẹ khiến cô không thể lùi bước.

Căn phòng dần nóng lên bởi sự gần gũi. Ông Tâm, với kinh nghiệm của một người đàn ông từng trải, dịu dàng dẫn dắt. Hương, dù ngượng ngùng, cố gắng đáp lại. Không khí trở nên căng thẳng, đầy khao khát và cả sự gượng ép. Đúng lúc cao trào, khi ông Tâm cảm thấy giấc mơ của mình đang ở ngay trước mắt, một tiếng động lớn vang lên từ phía cửa sổ. Kính vỡ tan, mảnh thủy tinh văng tứ tung, và một bóng đen lao vào phòng như cơn gió.

Hương hét lên, vội kéo chăn che người. Ông Tâm, giật mình, bật dậy, nhưng trước khi ông kịp phản ứng, bóng đen đã lao tới, đè ông xuống giường. Trong ánh nến mờ ảo, ông Tâm nhận ra đó là một thanh niên cao lớn, khuôn mặt đầy phẫn nộ. “Mày dám cướp Hương của tao!” gã gầm lên, tay siết chặt cổ ông Tâm.

Người thanh niên ấy là Nam, bạn thanh mai trúc mã của Hương. Nam và Hương lớn lên cùng nhau, chia sẻ những ngày tháng tuổi thơ bên cánh đồng lúa và dòng sông quê. Họ từng thề non hẹn biển, nhưng gia cảnh nghèo khó của Nam khiến cha mẹ Hương gạt phăng ý định cho hai người đến với nhau. Khi biết Hương bị ép cưới ông Tâm, Nam như phát điên. Anh đã lén theo dõi suốt buổi cưới, và đêm nay, không thể kìm nén thêm, anh quyết định hành động.

Hương, hoảng loạn, lao tới can ngăn: “Nam, dừng lại! Anh làm vậy chỉ hại cả hai!” Nhưng Nam không nghe. Anh quay sang Hương, ánh mắt đau đớn: “Hương, em thật sự muốn sống với lão già này sao? Em quên hết những gì ta từng hứa với nhau rồi à?”

Ông Tâm, dù bị khống chế, vẫn giữ được bình tĩnh. Ông gằn giọng: “Thằng nhóc, mày nghĩ mày làm được gì? Hương giờ là vợ tao, hợp pháp! Mày phá hoại, chỉ tự chuốc họa vào thân.” Nhưng lời ông Tâm chỉ như đổ thêm dầu vào lửa. Nam, trong cơn giận dữ, rút từ thắt lưng một con dao nhỏ, lưỡi dao lóe sáng dưới ánh trăng.

Đúng lúc ấy, một tiếng hét vang lên từ cửa phòng. Bà Lan, người vợ đầu của ông Tâm, đứng đó, khuôn mặt trắng bệch. Không ai biết bà đã âm thầm theo dõi mọi chuyện từ đầu. “Dừng lại, tất cả dừng lại!” bà hét lên, giọng run rẩy nhưng đầy uy quyền. Mọi người sững sờ, quay về phía bà.

Bà Lan bước vào, ánh mắt sắc lạnh nhìn ông Tâm. “Tâm, ông nghĩ ông muốn gì cũng được sao? Ông cưới Hương, ép cô bé này vào con đường ông muốn, nhưng ông có nghĩ đến cảm xúc của ai không?” Rồi bà quay sang Nam, giọng dịu hơn: “Cậu trai, buông dao xuống. Đánh nhau không giải quyết được gì.”

Trong khoảnh khắc căng thẳng ấy, bà Lan tiết lộ một bí mật khiến cả căn phòng chết lặng. “Tâm, ông luôn trách tôi không sinh được con, nhưng ông có bao giờ tự hỏi tại sao không? Tôi đã đi khám, và bác sĩ nói vấn đề không phải ở tôi, mà là ở ông. Ông không thể có con, Tâm ạ. Hương, dù có ở với ông, cũng không thể cho ông điều ông muốn.”

Ông Tâm sụp xuống, khuôn mặt tái mét. Ông không muốn tin, nhưng ánh mắt kiên định của bà Lan khiến ông không thể phản bác. Hương, ngỡ ngàng, bật khóc. Cô nhận ra mình đã bị đẩy vào một cuộc hôn nhân vô nghĩa, chỉ để phục vụ giấc mơ không thể thành hiện thực của một người đàn ông.

Nam, dù vẫn còn giận dữ, buông dao xuống. Anh nắm tay Hương, kéo cô ra khỏi căn phòng, bất chấp tiếng gọi của ông Tâm. Dưới ánh trăng, hai người chạy trốn, bỏ lại sau lưng căn nhà đầy bí mật và đau thương.

Tin tức về đêm động phòng lan khắp làng. Ông Tâm, từ một người được kính trọng, trở thành chủ đề bàn tán. Bà Lan, với lòng bao dung, rời khỏi nhà, tìm cho mình một cuộc sống mới. Hương và Nam, dù phải đối mặt với nhiều khó khăn, quyết tâm xây dựng tương lai cùng nhau.

Câu chuyện của ông Tâm là một lời cảnh tỉnh. Tham vọng cá nhân, dù lớn lao đến đâu, không thể được xây dựng trên nỗi đau của người khác. Tình yêu và gia đình không thể ép buộc, và sự thật, dù đau đớn, luôn tìm cách phơi bày dưới ánh sáng.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here