Chồng đu//ổi mẹ vợ ra khỏi đám ta/ng của vợ, sự thật ti/ết l/

0
26

Tại một ngôi làng nhỏ bên dòng sông lặng lẽ, câu chuyện về gia đình anh Hùng và chị Lan đã trở thành tâm điểm của những lời thì thầm đầy kịch tính. Lan, cô gái từng khiến cả làng say mê với nụ cười ấm áp và ánh mắt trong trẻo, là niềm tự hào của mẹ cô, bà Mai. Hùng, chồng Lan, là người đàn ông cao lớn, tính tình nóng nảy nhưng yêu vợ sâu sắc. Họ cưới nhau mười năm, có hai đứa con, tưởng chừng hạnh phúc mãi mãi. Nhưng một cơn bệnh hiểm nghèo bất ngờ cướp đi Lan, để lại Hùng và hai con trong nỗi đau xé lòng.

 

 

Đám tang Lan diễn ra trong không khí nặng nề, khói hương nghi ngút hòa lẫn tiếng khóc thảm thiết. Cả làng kéo đến, mang theo lời chia buồn và ánh mắt xót xa. Bà Mai, mẹ Lan, dù đã ngoài sáu mươi, vẫn quỳ bên quan tài con gái, đôi tay run rẩy ôm lấy tấm vải trắng, nước mắt lăn dài. Dân làng thương bà, nhưng ánh mắt họ cũng đầy tò mò, như thể biết có điều gì đó đang che giấu. Rồi, giữa cảnh đau thương, một biến cố như sấm sét làm cả đám tang chấn động.

Hùng, khuôn mặt đỏ gay, mắt bừng bừng giận dữ, bất ngờ lao tới chỗ bà Mai. Trước hàng chục cặp mắt sững sờ, anh quát lớn: “Bà không được ở đây! Cút đi ngay!” Giọng Hùng vang vọng, át cả tiếng khóc, khiến không khí như đóng băng. Bà Mai ngã người, ánh mắt hoảng loạn, giọng lạc đi: “Hùng… tôi là mẹ Lan! Con nói gì vậy?” Hùng không đáp, chỉ gầm lên: “Bà không xứng đáng! Đi khỏi đây, đừng để tôi phải đuổi lần nữa!” Dân làng choáng váng, vài người định can ngăn, nhưng cơn thịnh nộ của Hùng như cơn bão, khiến họ chùn bước. Bà Mai, run rẩy, được cháu trai dìu ra khỏi đám tang, tiếng nức nở của bà vang vọng trong không gian u ám.

 

 

Cả làng bàng hoàng. Hùng, dù nóng tính, chưa bao giờ bất kính với mẹ vợ. Tại sao anh lại hành động như kẻ mất trí, ngay trong ngày tiễn biệt Lan? Tiếng xì xào lan nhanh. Người đồn rằng bà Mai từng ngăn cản cuộc hôn nhân của Hùng và Lan, khiến anh ghi hận. Kẻ khác thì thào rằng bà Mai đã làm điều gì đó tồi tệ với Lan, đến mức Hùng không thể tha thứ. Một số người ác miệng còn bảo bà Mai từng ép Lan làm điều trái ý, khiến mẹ con xa cách. Cả họ nhà Lan phẫn nộ, nhiều người tuyên bố từ mặt Hùng, gọi anh là “thằng con rể độc ác”. Không khí trong làng căng thẳng, như trước cơn giông lớn.

 

 

Những ngày sau, Hùng lặng lẽ lo hậu sự cho vợ, chăm sóc hai con, nhưng không ai thấy anh giải thích gì. Bà Mai biến mất khỏi làng, nghe đâu về quê ngoại, sống cô độc trong căn nhà cũ, ngày ngày ôm di ảnh con gái. Dân làng vừa thương bà, vừa tò mò đến cháy lòng. Điều gì khiến Hùng hành xử tàn nhẫn? Bí mật nào đang ẩn giấu sau hành động ấy?

 

 

Sau bốn mươi chín ngày, trong buổi lễ cúng thất cuối cùng của Lan, cả họ hàng tụ họp tại nhà Hùng. Không khí vẫn nặng nề, ánh mắt mọi người nhìn Hùng đầy căm phẫn. Một số người thân của bà Mai thậm chí không muốn bước vào nhà, cho rằng Hùng không đáng tha thứ. Bất ngờ, Hùng đứng dậy, tay cầm một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, giọng trầm nhưng sắc lạnh: “Tôi biết mọi người đang nguyền rủa tôi. Hôm nay, tôi sẽ nói sự thật, để Lan được yên lòng.” Cả phòng lặng phắc, mọi ánh mắt đổ dồn vào anh.

 

 

Hùng mở hộp, lấy ra một xấp thư, nét chữ run run của Lan. Anh kể, giọng nghẹn lại, rằng nhiều năm trước, khi Lan còn trẻ, bà Mai đã ép cô từ bỏ mối tình đầu để cưới Hùng, vì anh là người có điều kiện hơn. Lan, dù đau lòng, vẫn nghe lời mẹ, nhưng vết thương trong lòng cô không bao giờ lành. Sau này, khi đã làm vợ Hùng, Lan phát hiện bà Mai âm thầm vay tiền từ một kẻ cho vay nặng lãi, lấy danh nghĩa của Lan, khiến cô phải gánh món nợ lớn mà không dám nói với chồng. Lan, dù tổn thương, vẫn tha thứ cho mẹ, nhưng cô dặn Hùng trong những lá thư cuối đời: nếu bà Mai đến đám tang, hãy không để bà ở lại, vì cô không muốn mẹ chứng kiến cảnh con gái ra đi mà mang thêm cảm giác tội lỗi.

 

 

Hùng gục đầu, nước mắt rơi: “Lan nói, mẹ đã làm nhiều điều sai với cô ấy, nhưng cô ấy không muốn mẹ sống trong dằn vặt. Cô ấy bảo tôi đuổi mẹ đi, để mẹ không phải đối diện với nỗi đau này.” Anh kể rằng, hôm đám tang, nhìn bà Mai khóc bên quan tài, anh không kìm được cơn giận. Anh nhớ những lần Lan khóc vì mẹ, những lần cô lặng lẽ trả nợ thay bà Mai. Anh hành động theo di nguyện của vợ, nhưng cơn giận khiến anh đi quá xa. “Tôi xin lỗi,” Hùng nói, giọng vỡ òa. “Tôi chỉ muốn làm điều Lan mong muốn.”

 

 

Cả họ lặng đi, như bị rút cạn sức sống. Những lá thư của Lan được chuyền tay, từng dòng chữ như dao cứa vào lòng. Lan viết: “Mẹ đã sai, nhưng em vẫn yêu mẹ. Anh Hùng, hãy để mẹ sống mà không phải mang thêm tội lỗi. Dù anh phải làm gì, em tin anh.” Người thân bật khóc, nhận ra Lan đã chọn cách bảo vệ mẹ, dù chính cô chịu tổn thương. Bà con trong họ, vốn nguyền rủa Hùng, giờ cúi đầu, hiểu rằng anh đã gánh nỗi đau và bí mật lớn hơn tất cả.

 

 

Hùng kể thêm, sau đám tang, anh đã đến gặp bà Mai, kể hết sự thật. Bà quỳ xin lỗi, khóc đến ngất đi, thừa nhận những sai lầm của mình. Trong buổi lễ cúng, bà Mai xuất hiện, lặng lẽ đặt bó hoa bên bàn thờ con, ánh mắt đượm buồn nhưng đầy ăn năn. Cả họ quây quần, không còn hận thù, chỉ còn sự cảm thông.

 

 

Câu chuyện về Hùng và Lan lan khắp làng, như sóng sông dậy vang. Dân làng thôi phán xét, thay vào đó là sự thán phục trước tình yêu và sự tha thứ của Lan. Hùng, từ một người 被 nguyền rủa, trở thành người cha tận tụy, thường xuyên đưa hai con thăm bà Mai, như cách để hàn gắn những vết thương. Và bên dòng sông ấy, hình ảnh Lan dường như vẫn lấp lánh, mỉm cười, biết rằng sự thật đã mang lại bình yên cho những người cô yêu.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here